Thơ: Thiên-Thu Nhạc: Biệt Ly Hình ảnh: Internet Thực hiện: ntth-th
Em xuống bến, Mẹ chết lặng nhìn theo, Lệ đoanh tròng, cắn môi không khóc,
Thuyền tách bờ, Bóng mẹ gục ven sông!
Cho em đi, Ba mẹ khổ khôn cùng, Nhưng chấp nhận, để em tìm đường sống!
Từ em theo thuyền đi… Trên bến cũ, Mẹ từng đêm quỳ lạy, Ba từng ngày ngóng đợi tin vui,
Bao nhiêu hy vọng cùng lời, Cầu xin phù hộ cho người thân yêu.
Từ em theo thuyền đi… Nơi xứ người, Bạn em đó, người sẽ chung chăn gối,
Chị em đây, vẫn đợi, vẫn chờ, Vẫn mong tin tức từng giờ, Thuyền em trôi đến bến bờ bình yên.
Từ em theo thuyền đi… Một tuần, hai tuần, rồi tròn một tháng, Hai tháng, ba tháng, rồi đúng một năm,
Và đến hôm nay, Ba tháng thêm một năm có lẻ, Thuyền bặt tin và em cũng bặt tin,
Bao nhiêu người đổ đi tìm, Bao nhiêu nước mắt khóc tin không về,
Không gian im vắng nặng nề, Thời gian như thể kéo lê từng ngày …
Rồi tin đến, hung tin ‘tàu vỡ’. Thuyền đắm rồi! Mong gì nữa em ơi!
Trời ơi! Thuyền giết em rồi, Biển chôn bao xác những người Việt Nam?!
Chị muốn thét cho vỡ tan vũ trụ, Chị muốn gào cho thấu đến trời xanh,
Trời ơi! Trời nỡ sao đành, Em con tuổi trẻ, tóc xanh, môi hồng,
Đầu Xuân em sẽ theo chồng, Tàn Thu em chết giữa lòng đại dương!
Trời gây chi cảnh đoạn trường? Kẻ đi, người ở, nhớ thương đời đời!!!
Tại sao cũng một kiếp người, Em con phải chấm tuổi đời ở đây?
Thế là hết! Em theo thuyền đi …đi mãi không về,
Để thương nhớ cho người tình em đó, Để nỗi sầu cho chị của em đây,
Thời gian như chết từng ngày, Làm sao chị báo tin này về quê!
Thế là hết! Em theo thuyền đi … tìm sự sống, Để lạc vào cõi chết,
Thôi cũng đành, thôi đừng tiếc nghe em, Thôi đừng khóc, đừng hờn, đừng vùng vẫy, Bé yêu ơi! Chị dạy phải vâng lời,
À ơi! Giấc ngủ đoản đời, À ơi! Chị khóc đời đời ru em…
Thôi ngủ đi, giấc ngàn thu trong lòng biển cả, Mà con thuyền và định mệnh chọn cho em!!! Ngủ đi em!
Từ em theo thuyền đi… Trên bến cũ, Mẹ từng đêm quỳ lạy, Ba từng ngày ngóng đợi tin vui, Bao nhiêu hy vọng cùng lời, Cầu xin phù hộ cho người thân yêu. Em xuống bến, Mẹ chết lặng nhìn theo, Lệ đoanh tròng, cắn môi không khóc, Thuyền tách bờ, Bóng mẹ gục ven sông! Cho em đi, Ba mẹ khổ khôn cùng, Nhưng chấp nhận, để em tìm đường sống!.
Từ em theo thuyền đi… Nơi xứ người, Bạn em đó, người sẽ chung chăn gối, Chị em đây, vẫn đợi vẫn chờ, Vẫn mong tin tức từng giờ, Thuyền em trôi đến bến bờ bình yên. Từ em theo thuyền đi… Một tuần, hai tuần, rồi tròn một tháng, Hai tháng, ba tháng, rồi đúng một năm, Và đến hôm nay, Ba tháng thêm một năm có lẻ, Thuyền bặt tin và em cũng bặt tin, Bao nhiêu người đổ đi tìm, Bao nhiêu nước mắt khóc tin không về, Không gian im vắng nặng nề, Thời gian như thể kéo lê từng ngày …
Rồi tin đến, hung tin ‘tàu vỡ’. Thuyền đắm rồi! Mong gì nữa em ơi! Trời ơi! Thuyền giết em rồi, Biển chôn bao xác những người Việt Nam?! Chị muốn thét cho vỡ tan vũ trụ, Chị muốn gào cho thấu đến trời xanh,
Trời ơi! Trời nỡ sao đành, Em con tuổi trẻ, tóc xanh, môi hồng, Đầu Xuân em sẽ theo chồng, Tàn Thu em chết giữa lòng đại dương! Trời gây chi cảnh đoạn trường? Kẻ đi, người ở, nhớ thương đời đời!!! Tại sao cũng một kiếp người, Em con phải chấm tuổi đời ở đây?
Thế là hết! Em theo thuyền đi …đi mãi không về, Để thương nhớ cho người tình em đó, Để nỗi sầu cho chị của em đây, Thời gian như chết từng ngày, Làm sao chị báo tin này về quê! Thế là hết! Em theo thuyền đi … tìm sự sống, Để lạc vào cõi chết, Thôi cũng đành, thôi đừng tiếc nghe em, Thôi đừng khóc, đừng hờn, đừng vùng vẫy, Bé yêu ơi! Chị dạy phải vâng lời,
Ngủ đi em! À ơi! Giấc ngủ đoản đời, À ơi! Chị khóc đời đời ru em… Thôi ngủ đi, giấc ngàn thu trong lòng biển cả, Mà con thuyền và định mệnh chọn cho em!!! Thiên-Thu
Cho hương hồn em tôi & những người Việt Nam đã chết trên đường đi tìm tự do!
T ạ m b i ệ t …